Sau đó không lâu
Sơn đi lại được nhưng mất trí. Chúng nó là con. Liên chỉ nhận được hai bức thư phúc âm của ý trung nhân.Cầm mớ bản thảo viết tay. Rời khỏi thực tại. Mãi sau này đi xét nghiệm. Bà Liên vẫn thuộc những câu thơ viết từ ngày đó: "Em sẽ đợi anh về/ Ngày thống nhất núi sông/ Em sẽ đợi anh về/ Ngày chung sống bên em/ Em sẽ đợi anh về/ Vui chung cùng ba má". Đều có một đứa con nhưng sức khỏe yếu. Qua đó. Khó nhọc cả ngày với công việc khó nhọc.
Bà đang phải dỗ ngon dỗ ngọt các con dù tuổi chúng đã lớn. Thủy tuy khá hơn anh trai mình nhưng tính "dở dở.
Đám cưới của họ được tổ chức trong niềm hân hoan. Tui vịn vào đó và được tiếp thêm sức mạnh. Bộc bạch nỗi niềm trước trang giấy. Chăn nuôi mần ăn cho mấy đứa.
Nhà nước xây dựng phi trường dã chiến Dừa (xã Tường Sơn) nhằm ngăn chặn phi cơ địch. May sao con gái của bà lành lặn và khỏe mạnh. Săn sóc những người bị thương do bom đạn. Năm năm sau. Đau đớn tột bậc. Liên và người con trai tên là Bùi Công Mỹ cùng làng đã có tình cảm với nhau. Không có mấy thứ ni để dựa dẫm thì làm sao sống nổi mà chăm con.
Cho kẹo như đứa trẻ lên ba. Tới năm 1979. Bà Liên sinh con gái đầu lòng. ". Viết và gửi đi nhiều nhưng người nhận được chẳng bao lăm vì thất lạc.
Đến lúc hai người gặp lại. Chứ đời anh chị nó cũng còn lo không nổi bản thân. Trải nghiệm đau đớn về ý thức. Nhưng biết làm thế nào. Con chẳng thèm nhìn/ Mẹ đau lòng và khóc thâu đêm/ Sao con mình như vậy?". Niềm hy vọng. Ương ương". Bà Liên (bên phải) và chồng cùng cô con gái bị nhiễm chất độc da cam 10 năm đợi chờ Hỏi về thôn 12.
Suốt chục năm trời xa vắng. Chẳng biết kiếp trước tui làm gì nên tội mà kiếp này sinh con khổ thế. Dù vậy. Mới biết ông Mỹ bị nhiễm chất độc da cam. Thường phải đi viện nên họ chỉ làm được những việc vặt trong nhà.
Thấy khách đến. Vợ chồng tui có một tâm nguyện là khi cả hai mất đi. Nhưng đủ để thắp lên trong lòng người con gái thôn dã chờ đợi bồ rất nhiều hy vọng và niềm tin. Miệng méo xẹo. Lươn và cua đồng cho con ăn với hy vọng con mình cứng cáp. "Nuôi con lớn mà không được nhờ chi. Liên thường dành một ít thời kì để viết thư cho người tình và ghi nhật ký.
Hiện giờ. Con cái không giúp được gì. Đi viện nhiều nơi không khỏi. Và công sức của người mẹ tần tảo phần nào đã được đền đáp khi mấy năm sau. Nhưng niềm vui chẳng tày gang khi con gái mới sinh ra đã bị quái đản rồi bỏ bố mẹ mà đi khi chưa đầy ba tuổi. Thơ là lòng tui. Thấy con trai không đi được nên bà bắt cóc. Rồi ba năm sau. Liên còn tích cực tham gia tải lương thực. Con trai Bùi Công Sơn chào đời.
Chờ đợi trong nỗi nhớ càng thêm chất chồng. So với bạn bè cùng trà. Năm Sơn lên chín. Người dân rất nồng hậu chỉ giúp. "Vịn vào lòng mình" Lấy nhau. Đôi lúc tui thấy tủi. Bà thấy khuây khỏa. Được viết ra. Vì sức khỏe yếu. Chúc tụng của gia đình. Có bà Liên (sinh năm 1948) nuôi con bị nhiễm chất độc da cam thì từ đầu xã. Chăm con. Bao đêm tui chỉ biết khóc thầm". Sức khỏe yếu dần.
Tui cũng thấy nhiều người rứa. Sơn đã tự đi được. Quờ ba người con lành lẽ của bà Liên vẫn yếu và thấp bé hơn.
Sơn và Thủy được vào trại trẻ mồ côi hoặc trung tâm từ thiện nào đó cho đỡ khổ. Một năm sau. Lo lắng. Thuốc thang cho lính phòng không. Nhìn những hành động của con mà bà Liên nhói lòng. Đến giờ. Cùng với việc tập dượt. Cô con gái tên Thủy được sinh ra. Kết trái. Hằng đêm. Giữa cảnh đạn bom khốc liệt. Vợ chồng bà Liên tuần tự sinh thêm được một cô con gái tên Lợi và một con trai út tên Lực.
Ai cũng muốn sinh con ra khỏe mạnh. Gia đình hai bên đã tổ chức lễ đính hôn mà vắng mặt chú rể. Mỹ khởi hành nhập ngũ. Tối chẳng biết rửa chân. Bà phải gọi con về dỗ ngon dỗ ngọt.
Bố trí trận địa bảo vệ trường bay. Hường và Lợi đã có gia đình. Đêm đến bà Liên lại bớt chút thời kì chong đèn. Cả hai vợ chồng bà Liên đều chết giả ngay bên giường bệnh của con. Đầu năm 1973. Ông ấy cũng yếu. Họ vẫn giữ giao thông với nhau qua những lá thư. Sơn chuyên đau bụng. Ngày ấy. Dù vậy. Làm thuê sự. Sơn vẫn cứ lang thang ngoài đường hễ thấy nhà nào có rác đầu ngõ là đến mang đi đổ.
Liên cùng bà con trong làng hăng hái tham gia đào hào. Lúc chúng tôi đến. "Hai đứa Sơn và Thủy sinh ra bình thường nhưng chừng ba tuổi. Dù nắng cháy hay mưa gió. Nao nức niềm vui sống. Nuôi nấng khôn xiết nặng nhọc. Khi giặc Mỹ leo thang đánh phá miền bắc. Niềm hy vọng lớn nhất của ông bà là người con trai út Bùi Công Lực để dựa dẫm sau này thì chẳng may. Năm 1964. Bà Liên trút vào thơ: "Gần ba năm sao con chả nói/ Mẹ gọi con.
Bà con lối xóm. DUY VIỆT. Vợ chồng ông bà thường động viên nhau phải sống và hy vọng. Nhẹ nhõm hơn và chừng như được tiếp thêm nghị lực để vững hơn trong cuộc sống. Cả hai lành lặn. Bà Liên đãi đằng. Từ ngày còn đi học. Nhiều lúc lên cơn thường đập phá đồ đoàn. Qua chuyện trò tôi nhận ra giờ bà hài lòng để có thể bình tâm coi sóc các con. Lực cũng mất sau một cơn đau bụng.
". Bà Liên run run: "Đây chú ạ. Cô thôn nữ Phan Thị Liên phải nghỉ học giúp gia đình. Anh Mỹ được đơn vị cho phục viên.
Hy vọng có được thêm những đứa con lành lẽ để có thể làm chỗ dựa về sau. Xa hơn. Bà Liên sinh được con gái thứ hai đặt tên là Bùi Thị Hường. Hạnh phúc của đôi vợ chồng được nhân lên khi tình yêu của họ đã đơm hoa. Ưng ý đắng cay để mà vươn lên.
Nhưng tui như cây sim rừng sinh quả lép. Đợi chờ. Trong khi đó. Học xong cấp 2. Đã 34 tuổi nhưng Sơn sáng không biết rửa mặt.
Dù gì cũng phải hết mực yêu. Liên ghi lại những dòng thương nhớ gửi bồ tới 105 bức thư và hai cuốn nhật ký vừa bằng thơ và văn xuôi. Gánh nặng của tui gấp mấy người khác". Tôi hỏi sắp tới bà tính sao? Bà Liên nói: "Thì vẫn làm đồng.
Dòng hồi ức của bà dẫn chúng tôi về những ngày tháng sôi động. Quá đau đớn vì mất con. Khuôn mặt bà hằn lên những nét khắc khổ. Bà Liên bắt đầu câu chuyện. Thắc thỏm. Những vần thơ lên án thứ chất độc hại. Năm 1974.