Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Một lần - Truyện mới cập nhật ngắn của HÀ VÂN.

Hai vợ chồng quyết giữ cho bằng được

Một lần - Truyện ngắn của HÀ VÂN

Càng thấy khinh bỉ bản thân biết nhường nào.

Có cô y tá chạy tới nói: - Chị ơi! Chị không nghe thấy em gọi à? Để bảo đảm an toàn cho anh chị và mọi người.

Anh nghĩ mình là kẻ tồi. Mây quay ra. Là một trong những triệu chứng của bệnh HIV/AIDS. Vừa đi vừa nhìn tờ kết quả đọc tên con.

Vì vợ đi xa. Nhân lại hỏi: - Thế nào em? Mây vẫn lặng im. Nhìn Mây và con với ánh mắt hối. Rạng ngời của Mây. Bác sĩ bảo rằng cái thai đã hỏng. Nhân cầm tờ giấy. Nhân có cảm giác như Mây đã biết điều gì. Nhân bừng tỉnh. Nước mắt bỗng trào ra. Hăng say công việc. Nhân quỳ dưới chân trời tự thú và xin dung thứ.

Tòa án lương tâm Nhân càng dữ dội hơn. Đúng lúc đó. Chậm phát triển.

Gườm gườm từng con chữ. Vồ lấy con kêu la. Rồi lẳng lặng đi. Còn Mây. Gần một tháng. Dù không được ở gần. Mây lê tới ôm chầm lấy con.

Mây và Nhân sốt ruột. Than ôi! Đứa bé không còn. Con trai mình mắc cái bệnh dị dạng ấy là do đâu.

Mây đã hoàn thành nhiệm vụ và quay về thị xã. Minh họa: VIỆT ANH - Chị ơi! tuồng như chị đưa nhầm! Cô y tá xem. Cô cứ ngỡ đó chỉ là sự thông thường lúc trái nắng. Con không chịu ăn. Nên Nhân cũng không về nhà mà ở lại trường. Mây cố nghĩ. Thỉnh thoảng còn bị nóng và sốt. Thành chồng. Bất ngờ. Vì bác mẹ ở xuôi lên làm mướn nhân nông trường chè ở tỉnh đã lâu nên được ưu tiên nhận vào làm ở trung tâm phòng bệnh tầng lớp của tỉnh.

Nhân nghĩ. Nhìn con. Phải chóng vánh phẫu thuật để cứu mẹ. Mắc cỡ.

Mặc nhiên trong giây lát anh cầm lấy tay vợ. Thứ bảy. Chậm phát triển. Chịu thương. Cơn sốt vẫn không được cắt hẳn. Mây không nói lời nào. Ngờ đâu một tuần. Mây nói với cô y tá như cố nài xin. Khuôn mặt trìu mến nhìn âu yếm. Mây đưa tay quệt ngang dòng nước mắt.

Vậy là họ đã dành tình ái cho nhau. Mây và Nhân quyết định làm thủ tục cho con ra viện. Nhân đã lên giường với một nữ đồng nghiệp ở bản. Đi chiếc mi-ni đỏ vẫn đi làm đều đều.

Mắt vô hồn tiến lại gần giường hai bố con Nhân. Thấy trong người khó chịu Mây đi kiểm tra. Mây ôm lấy con khóc nức nở. Hai vợ chồng suốt ngày quẩn bên đứa con trai. Sau cái lần tội lỗi ấy.

". ! *** Nhân ngồi ngoài hiên đốt thuốc lá liên hồi. Chưa đầy một tháng trước ngày đứa bé chào đời. Mây như bị cắt từng khúc ruột. Đúng là thượng đế trêu gan. Ngờ ngạc nhìn mẹ. Cậu con trai đã cắt sốt. Run rẩy. Dù sớm. Đau xé lòng. Hai lần mang bầu nhưng Mây đều không giữ được.

Hận mình. Cố tránh mà không được. Mây quay đi. Cứ mỗi buổi thứ bảy. Nhưng còn Mây và con? chẳng thể buông xuôi lúc này. Rên rỉ: "Con ơi! Con còn nhỏ quá. Sự lặng im của vợ càng làm cho Nhân day dứt. Kháu. Cô y tá nghiêng người suýt ngã. Không nói một lời trước sự thú tội của chồng.

Vạt bờ-lu bị tay Mây vò dúm. Nhân quyết tâm đối diện với sự thật phũ phàng.

Trách mình. Xanh nét. Nhân gạt phắt cái ý nghĩ vớ vẩn trong đầu. Nhưng Ai ngờ đâu tai họa bỗng ập xuống gia đình chị. Khi thì đem cho Mây mấy củ măng đắng. Mây quỵ ngã. Dần trở nên thân thiết. Sau khi tốt nghiệp trung cấp sư phạm.

Ngồi phịch xuống giường. Không sao nén nổi. Chột dạ. Xét nghiệm nhiều ca rồi. Bệnh viện chúng em với hệ thống máy móc đương đại và hàng ngũ thầy thuốc lành nghề giàu kinh nghiệm. Rồi Nhân lại nghĩ đời mình coi như đã hết. Cô thở một hơi dài. Cô phải đi huyện ba tháng. Mỗi ngày qua đi. Lần thứ ba. Tên mình. Cô bạn ấy đã bị nhiễm HIV sao? chẳng thể. Căm hận. Anh nghĩ lại cái chết thất thường không rõ nguyên cớ của cô đồng nghiệp cùng trường năm trước.

Trời chuyển vần vũ. Cơn gió nhẹ lọt qua khe cửa sổ hất vào mặt anh. Không nhầm đâu chị ạ! Mây từ từ buông tay khỏi người cô y tá. Nhân lại lặn lội từ trường xuống thị xã hơn một trăm kilô-mét để được thăm Mây. Như ma xui quỷ khiến. Khi thì mấy mớ rau. Cắn chặt môi không nói lời nào. Bấm từng ngày để đón ngày con chào đời.

Con trai chị sao mà mắc bệnh đó được! Cô y tá ân cần. Có khi lại là mấy con gà về cho Mây nuôi. *** Hai vợ chồng gạt nước mắt cùng đứng dậy. Phán xét. Mây nhẹ nhàng cầm lấy tay Nhân. Nghĩ lại ngày trước. Hay muộn. Cầu xin: - Em ơi có khi nào làm xét nghiệm nhầm không? Chị xin em. Cậu con trai hơn hai tuổi bi bô đòi mẹ.

Sốt liên hồi. Mặt biến sắc. Tiến tới giường của hai mẹ con. Người như que củi khô. Tuốt luốt những điều không thường ngày đó lại trở nên điều không thường ngày này đây.

Giằng xé. Sáng hôm sau. Cố tìm ra nguyên do dẫn đến căn bệnh cho cả gia đình. Sáng dần. Lấp đầy hố mắt đỏ ngầu. Người mà cô đã yêu nhất. Lòng anh như một mớ hỗn độn.

Mưa hay rét Nhân vẫn phóng xe một mạch về với Mây. Tin nhất lại chính là kẻ gây nên nỗi đau này. Hơn bao giờ hết. Nhân liền hỏi vợ: - Em à! kết quả ra sao? Không thấy Mây nói gì. Đứng ở nể yên chờ kết quả. Ngờ đâu. Mây mang bầu lần thứ tư và sinh ra một bé trai mũm mĩm.

Huống hồ. Như con quạ khát nước. Em xem lại hộ chị với. Nhân tuần nào cũng về. Bao câu hỏi chẳng thể lý giải hiện lên trong đầu Nhân.

Anh lại đem căn bệnh tử thần về với gia đình yêu dấu của mình mà anh vẫn ngày ngày vun vén. Nhân thấy sởn gai ốc. Chị nhịn ăn tới xét nghiệm máu nhé! Bên ngoài. Khó khăn cả vật chất lẫn ý thức nghe đâu vẫn là chưa đủ. Mây nhìn con nằm trên giường bệnh.

Âu yếm nhìn con. Mây nghĩ. Nhân giằng lấy tờ kết quả có vẻ điềm tĩnh hơn. Cô muốn biết. Là một y tá - Mây không khỏi băn khoăn. Nhân không về quê mà tình nguyện nộp đơn lên miền đất đầy nắng và gió để công tác. Chỉ ăn và ngủ. Ở đấy không khí trong lành. Không nói gì như một sự thứ tha cực chẳng đã. Hai bên gia đình đồng ý để Mây và Nhân được thành vợ.

Nhân hùi hụi chuẩn bị giáo án trước để đến ngày Mây nằm bếp. Sau những phút lặng người. Tiêu chảy quá lâu. Lạnh rợn sống lưng. Mà ông trời lại dùng quờ quạng những thử thách đối với gia đình cô. Rồi nói: - Nguyễn Thành Nghĩa. Chẳng nói được lời nào. Lần này mang bầu tưởng chừng chắc chắn. Mây đứng phắt dậy ôm chầm lấy cô y tá. Tối sầm. Thỏa mãn tính nhục dục. Giờ Mây mới hiểu con mình càng ngày càng gầy võ đi.

Chắc hẳn mình sẽ không bị. Vứt bỏ tàn thuốc cháy cạn và cả quyết: Mình sẽ đi xét nghiệm! Một lần thì chẳng thể nào có được. Cổ họng nghẹn cứng. Những ngày nằm viện ở Hà Nội quả là tệ nạn đối với gia đình Mây. Rồi tên chồng. Mọi người chung quanh không rõ tình đầu. Ích kỷ cá nhân chủ nghĩa. Cô nghĩ rằng "lỗi là do mình". Lúc này chị mới òa lên. Mây ghì chặt lấy chồng khóc: - trời ơi đất hỡi! Sao lại thế này.

Lác đác thêm vài hạt mưa lộp độp. Có lẽ lúc này anh không nghĩ được điều gì. Làm sao như vậy được. Nhưng hai vợ chồng chỉ biết cảm thông và khích lệ nhau.

Anh không còn mặt mũi để nhìn người vợ thân thương và đứa con tội nghiệp của anh đang nằm trên giường bệnh. Chị yên tâm. Tôi đã làm gì nên tội. Mát mẻ sẽ tốt cho con hơn. Hai vợ chồng đã vượt qua. Ngã bệnh đang chờ hạ huyệt gặp cơn mưa rào.

Gia đình cô phải đồng lòng để vượt qua những khó khăn trước mắt. Khuôn mặt tím tái. Lạnh sống lưng. Ỉa chảy cũng ngừng hẳn. Nước da trắng ngần. Các khớp như rời ra. Do mình bất cẩn trong khi làm việc.

Vỗ về: - Không sao đâu em ạ! Chắc họ nhầm ấy mà. Làm gì có chuyện con mình bị nhiễm vi-rút HIV được chứ. Nghe sét đánh bên tai. Ngập hầu hết các ngõ phố. Nhân dồn theo kéo lại nhưng không kịp. Ở thị xã. Chỉ vì một chút mê muội.

Nghe mà như sét đánh bên tai. Mây căm giận bản thân. Những đám mây xanh đang dần hiện rõ hơn. Một năm sau. Học trung cấp điều dưỡng ra trường. Hai tháng ra viện. Lo lắng. Chị ạ. Hay qua mấy lần mình khâu vá sau khi sinh con. Hai người thấy hợp nhau nên liền tù tù ấu thơ tương hỗ. Thâm quầng. Điềm đạm giảng giải với gia đình Mây: - Anh. Cậu bé chẳng hiểu gì. Cô y tá cầm tờ kết quả đến cho vợ chồng Mây.

Cô nhẩm tính từng tuần. Nếu đúng là mình cũng mắc chứng bệnh thế kỷ ấy.

Từng giỏ phong lan Nhân mang tặng Mây làm trái tim cô thổn thức. Khóc nức nở. Qua chuyện trò. Do mình bị lây qua mấy lần xảy thai. Cánh tay mảnh khảnh chỉ còn da bọc xương.

Cả Mây và Nhân đều rất buồn song lại khích lệ nhau vì tương lai cả hai đều vắt. Nếu cô ta có nhiễm HIV thật. Hỏi vì sao? Sao lại như vậy? Những giọt nước mắt vô hồn không hiểu gì cứ chảy thành dòng.

Mây vùng dậy hất tay. Sáng thứ bảy cả gia đình lên xe quay về nhà. Rồi trấn tĩnh lại. Lòng Nhân đau quặn. Đôi mắt Mây trừng to. Nén nỗi đau. Hàng ngàn lý do Mây đã tự áp đặt cho mình. Đúng rồi chị ạ! Chị xem lại đi. Cháu nhà mình bị suy kiệt hệ miễn nhiễm. Anh nghĩ. Mây nhờ mấy bác ở giường bên trông con. Nhìn Mây với ánh mắt dò xét. Ghì chặt con vào lòng. Căng từng sợi vải như muốn bung ra.

Ngồi bệt xuống đất. Có biết gì đâu. Lễ phép. Cũng từ lúc đó. Ước mong. Rồi một tháng. Tưởng thế là quá đủ. Một lần nữa trái tim Mây lại bị một vật vô hình xoáy sâu hơn. Cuộc sống của vợ chồng Mây khiến bao người hằng bái phục. Đẩy Nhân ra khỏi giường.

Theo tiếng gọi của trái tim. Riêng chỉ việc không chung thủy với vợ thôi. Cơ quan Mây có đợt luân chuyển công tác. Âu cũng là căn số con người. Coi sóc hết mực của Nhân.

Nhìn cậu con trai ngày một gầy mòn. Hồn nhiên túm sợi dây chuyền cắn. Anh đứng dậy. Cô cảm thấy tức tức trước ngực như có vật nhọn gì xoáy vào tim. Tương lai phải làm xét nghiệm rồi. Anh còn nhờ người dạy thay về trông nom vợ và con. Chịu thương chịu khó. Thôi đành chấp nhận nó. Anh phải có trách nhiệm. Quỳ dưới chân Mây Có lẽ cũng không bao giờ Nhân dám nghĩ sẽ nhận được sự lượng thứ của Mây.

Nhìn tờ giấy. Trở trời. Ngoài trò chuyện với con ra. Ánh ban mai bắt đầu thấp thoáng. Giờ đây cô đã hiểu toàn bộ.

Trời Hà Nội vẫn mưa rinh rích. Những giọt nước vô hồn như được cớ cứ trào ra. Người quắt lại. Căm hờn chính bản thân. Nhân sững người. Mình trách chồng lúc này cũng chẳng giải quyết được việc gì. Ngày ngày. Và chiều thứ sáu. Cả hai vợ chồng đều muốn về nhà nhanh. Sáng mai anh. Giằng xé. Thì một lần. Chân trời như có hàng ngàn tảng đá đè lên.

Mây cũng đang nằm ôm con. Tóc dài. Hai người đều ra sức vun vén tổ ấm gia đình. Lặng người đi. Gia đình Mây cũng quý Nhân bởi cái đức tính thực thà. Mây buông chồng ra và liên miên đấm chan chát vào ngực mình. Yêu nghề và luôn dành những món ngon chờ chồng. Niềm vui sắp được làm mẹ luôn hiển hiện trên khuôn mặt trắng hồng.

Anh bắt đầu ngờ chính mình. Ba tháng cũng qua đi thật nhanh. Khốn nạn nhất trên đời. Mây gặp Nhân tại đám cưới bạn. Sự quan hoài. Hạnh phúc. Mắt lờ ngờ. Cô y tá dáng cao thon. Nhân không dám đối mặt với chính bản thân. Cô không nói gì cứ lẳng lặng lê từng bước về phòng bệnh con đang nằm. Cầm tờ kết quả đưa cho Nhân.

Hai vợ chồng cùng đi làm xét nghiệm. Hai tay chị ghì chặt. Mây rùng người. Trong đầu bộn bề bao suy nghĩ. Tương lai. Nhưng với tình nồng thắm. Lần đó - một lần độc nhất cũng đồng nghĩa với việc anh đã cầm dao đâm vào chính mình - tự vẫn.

Cầm tờ kết quả "dương tính" trên tay. Ngờ đâu. Làm gì nên tội mà sao lại khổ thế này! Trời ơi là trời!. Lúc này. Như bao đứa trẻ khác. Trong một dịp tình cờ. Thấm thoắt đã hai tuần điều trị.