Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

Mụ bà mới thêm "sửa sai".

Con cũng thích nhận phần vai mang vác nặng trong nhà, không thích kim chỉ thêu như các chị

Mụ bà

Bí ẩn này mẹ khó lòng giữ được, phải cho bà nội biết thôi. Mẹ len lén quan sát, tính “thằng Út” vẫn không thay đổi mấy. Dù không được như tâm nguyện, ba mẹ vẫn thương yêu con hết dạ. Bà đặt cho Út tên có chữ lót là “văn”, còn sắm nhiều áo quần bé trai cho cháu. Cẩm Tú. Thế nào bà cũng nói ngày trước “mụ bà nắn lộn” tính toán con Út, nay thấy nó tóc dài da trắng bỗng sực nhớ ra mình đã nhầm.

Bà nội cưng Út lắm, bảo con là trai, chẳng qua bị mụ bà “nắn” lộn. Mẹ nuôi hy vọng ở lần mang thai chị ba, chị tư, chị năm của con. Con đã để ý bạn từ đêm cắm trại ở trường, khi bạn đến cạnh bên làm quen rồi khen mấy bài thơ của con vừa đăng báo.

Mẹ vẫn vu vơ nghĩ rồi con gái sẽ ra sao khi trưởng thành? 16 tuổi, con ghét mặc áo dài khi đến lớp, không thích chơi với bạn gái trong trường… Nỗi lo con thuộc thế giới thứ ba càng thêm ám ảnh mẹ.

Út của mẹ xinh nhất nhà nhưng tính hạnh chẳng có một điểm nào giống con gái. Chẳng nhớ mẹ đã lần dò như thế nào mà rút cuộc lại lọt vào trang blog của con.

Mẹ len lén rời khỏi trang blog, lòng rộn ràng vui như vừa nhận được một món quà thật hợp ý từ con gái. Đến lượt con, vừa nghe hộ sinh bảo là con gái, mẹ lặng im, nước mắt chảy dài. Chắc nội sẽ mừng lắm. Đến lúc này bà nội mới nhận giả bộ ngược ngạo. Yêu mẹ, năm lần bảy lượt ba tìm cớ lảng tránh chuyện cưới thêm “bà hai”. Bởi vậy, bà ấy đang “sửa sai” đây mà. Mẹ chịu thương chịu khó học cách lên mạng, tìm đọc thông báo để hiểu rõ về những người đồng tính.

Một thế giới tâm hồn hoàn toàn trái ngược với những biểu hiện bên ngoài của Út lần lượt trải ra trước mắt mẹ. Hoá ra con gái đang chú ý một anh bạn cùng trường mà chưa dám tỏ bày. Theo lời con, anh bạn học giỏi nhất khối, trông đôn hậu, dễ thương. Mẹ muốn biết để có thể theo bước chân con, sợ con phải trật với sự “khác người” của mình. Suốt ngày con đầu trần, dang nắng, đôi khi trốn nhà đi tắm sông, hái trộm trái cây vườn người ta.

Út của mẹ rồi sẽ trở thành một cô gái dịu dàng dễ thương, mẹ tin như vậy và sẽ giúp con dần có được điều đó. Bà nội cưng “thằng Út” bao nhiêu thì mẹ lại lo bấy nhiêu.

Lớn lên, con làm thủ lĩnh của đám con trai trong xóm. Chỉ vì thương con mà mẹ đã đoán già đoán non, chẳng trúng vào đâu.

Mẹ chẳng dám trách bà, bởi ông bà chỉ có một đứa con trai. Hy vọng để rồi thất vọng. Mỗi lần bị phạt, con thà chịu úp mặt vào tường suốt mấy giờ liền, khăng khăng không xin lỗi. Ngày xưa mừng vui bao lăm, giờ bà lại lo âu bấy nhiêu: “Cứ đà này mai mốt ai dám rước nó đây?”. Mãi đến đầu năm 17 tuổi con mới có chu kỳ đầu tiên.

Không ngờ Út của mẹ biết làm thơ, viết truyện, còn có bài đăng báo nữa. Út của mẹ băn khoăn: “Anh ấy có thích mẫu con gái như mình không? Ôi, sao mình cục kịch thế? Làm thế nào để nữ tính hơn bây giờ?”.