Thay vì chở heo đến chỗ chôn, người điều khiển xe lam chở heo đi đâu không biết

Vả trời sắp tối, đang lúc loay hoay tìm địa điểm cách xa khu dân cư để mướn người đào hố chôn heo thì ông gặp một người chạy chiếc xe lam 3 bánh trên đường. Trên đường chuyển xác heo đến địa điểm chôn, xác con heo đã bị thất lạc. Mừng quá, ông kêu mướn chở xác heo nái đi chôn. Theo đơn của bà Phiên, ngày 20-1-2013 ông Ri được Ban Chỉ đạo phòng, chống dịch bệnh gia súc, gia cầm xã Đồng Thạnh cắt cử đến chuồng heo của bà Phiên lập biên bản và chuyển xác con heo nái đã chết đi tiêu hủy.
Ngày 6-8, tại cuộc họp giải quyết cấp xã, bà Phiên một mực buộc ông Ri phải đền cho bà xác con heo nái (số đo dài 190 cm, vòng bụng 170 cm, ước tính trọng lượng 230 kg), chỗ nghĩa tình bà bớt 30 kg. Ông Ri thương thảo không được đành chấp nhận đền bà Phiên 200 kg heo theo giá quốc gia hỗ trợ là 7,6 triệu đồng.
Đơn bà Trần Thị Phiên “bắt đền” xác con heo bị bệnh tai xanh của bà. Nghe tin này, hai ngày sau bà Phiên đến nhà hỏi ông Ri xác con heo nái của bà sao ông để mất, vậy ông tính thế nào? Ông Ri hứa sẽ chịu nghĩa vụ, khi nào quốc gia hỗ trợ tiền thì ông sẽ đền cho bà theo giá quốc gia.
Theo ông Ri thể hiện, thời điểm đó Ban Chỉ đạo không cử người hỗ trợ, chỉ có một mình ông. Ngày 26-7, nhà nước giải ngân tiền tương trợ người chăn nuôi có heo bị bệnh tai xanh, bà Phiên đến nhà hỏi ông Ri thì ông không nhận và không chịu bồi thường cho bà. Do trời tối, vội vàng nên ông Ri không để ý đến biển số xe và hình dáng của người điều khiển xe 3 bánh.